Ơn Mưa Móc

Attention: open in a new window. PDFPrintE-mail

Năm nay trời mưa nhiều hơn mọi năm. Hôm nay đến Tháng Năm rồi mà trời vẫn còn mưa. Mưa thường được dùng để nói lên ân huệ hay ơn trên ban cho con người. Chúng ta nói đến đội ơn mưa móc và những câu như: "Nhờ Trời mưa thuận gió hòa," hay: "Lạy Trời mưa xuống, lấy nước tôi uống..." đều nói lên cùng một ý. Trong Phúc Âm, Lời Chúa dạy: "Cha các ngươi ở trên trời khiến mặt trời mọc lên soi kẻ dữ cùng kẻ lành, làm mưa cho kẻ công bình cùng kẻ độc ác." Tất cả nhân loại chúng ta là những ngưởi hưởng ơn mưa móc, hưởng ân huệ của Thiên Chúa, không ngoại trừ một ai. Và cùng với ơn mưa móc, Thiên Chúa cũng ban cho con người ân sủng của Ngài, ân sủng cứu rỗi. Nhờ ơn mưa móc mà con người có thể sống còn trong đời sống vật chất, từ nước uống đến ruộng cày, từ bát cơm, đến rơm đun bếp. Trong đời sống hiện tại chúng ta không thấy mưa xuống liên hệ nhiều đến ruộng cày hay bát cơm nhưng chúng ta biết rằng tất cả những gì chúng ta đang có đều nhờ ơn Thiên Chúa. Từ sức khỏe đến khả năng, từ dịp tiện đến thì giờ, Thiên Chúa đã ban cho chúng ta tất cả những điều đó để sống còn.

Cũng như ơn mưa móc cho đời sống vật chất, chúng ta cần ân sủng của Thiên Chúa cho đời sống tâm linh. Lời Chúa dạy: "Chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ: đây không phải bởi sức anh em mà là ân huệ của Thiên Chúa." Ân huệ của Thiên Chúa là ơn ban cho người không xứng đáng. Nhận ơn của người khác đã là khó còn nhận ơn khi mình không xứng đáng lại còn khó hơn nữa, nhưng đó chính là điều Thiên Chúa đã làm cho chúng ta. Thánh Kinh dạy: "Đang khi chúng ta còn là người có tội thì Chúa Cứu Thế vì chúng ta chịu chết." Một trong những lý do khiến cho người ta khó tiếp nhận Phúc Âm là thấy rằng sao tiếp nhận Phúc Âm dễ dàng quá, không phải làm gì cả. Chúng ta muốn có phần hay nghĩ rằng phải làm một điều gì đó để được hưởng ơn Thiên Chúa. Nhưng chính tư tưởng đó đi ngược lại với ý nghĩa của ân sủng. Lời Chúa dạy: "Người nào làm việc thì lương trả cho người ấy không được kể là ân huệ mà là nợ." Nếu chúng ta có thể làm một điều gì đó để được cứu rỗi thì đó không phải là ơn Chúa ban cho nữa mà là kết quả của công sức.

Điểm khác biệt căn bản của Phúc Âm nằm ở đó. Sự cứu rỗi của Thiên Chúa đến từ ân sủng của Thiên Chúa, không phải do công sức của con người. Nếu do công sức thì bao nhiêu công sức đủ để cứu chúng ta? Do công sức hay nhờ công đức để được cứu rỗi vì vậy là điều không thể nào thực hiện được. Cố gắng nhờ công sức để được cứu rỗi cũng chẳng khác gì một người cố bơi qua Thái Bình Dương hay cố nhảy cho ra khỏi hấp lực của trái đất. Chúng ta chỉ có thể tiếp nhận ân sủng như món quà của Thiên Chúa. Nhiều người cho rằng sự cứu rỗi trong Chúa sao quá dễ dàng, chỉ cần tin là được. Họ cũng cho là sự cứu rỗi quá rẻ nữa. Sở dĩ Chúa phải ban tặng sự cứu rỗi vì không ai có thể trả bất cứ một giá nào để mua được ơn cứu rỗi của Chúa. Lý do sự cứu rỗi phải được ban cho vì không ai có thể trả bất cứ giá nào để mua sự cứu rỗi được cả. Con người không thể nào trả nổi vì vậy phương cách duy nhất để nhận sự cứu rỗi là đức tin tiếp nhận ân sủng của Thiên Chúa. Chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ: đây không phải bởi sức anh em mà là ân huệ của Thiên Chúa.

Thánh Phao-lô viết những lời trên từ kinh nghiệm bản thân của mình. Ông là một con người đạo đức, có lòng nhiệt thành về niềm tin của mình. Ông cho mình là đúng và mọi người là sai. Ông tuân giữ luật lệ Do-thái giáo cách nghiêm khắc và bách hại người khác chỉ vì họ không cùng niềm tin với ông. Cuộc đời ông tiếp tục như vậy cho đến ngày ông gặp Chúa. Lúc đó ông mới nhìn thấy con người kiêu ngạo, tội lỗi, xấu xa của mình. Ông thuật lại kinh nghiệm của ông với người môn đệ thân tín như sau. Ông viết: "Ta ngày trước vốn là người phạm thượng, hay bắt bớ, hung bạo, nhưng ta đã đội ơn thương xót vì ta đã làm những điều đó đang lúc ta ngu muội chưa tin." Thánh Phao-lô ý thức rằng thái độ trịch thượng, không cần đến ơn cứu độ của Chúa là lúc ông còn mê muội, chưa thấy ánh sáng của Chúa, lúc ông chưa tin. Khi đã gặp Chúa và tin nhận Ngài, ông viết: "Nhờ ân sủng của Đức Chúa Trời mà ngày nay tôi được như thế nầy."

Mưa nhắc chúng ta về ơn mưa móc, về ân sủng của Thiên Chúa. Ân sủng đó đến với chúng ta một cách chung trong ánh sáng mặt trời, trong không khí để thở, trong bốn mùa tám tiết, trong mưa nắng mỗi ngày. Nhưng cùng với ân sủng chung đó, Thiên Chúa cũng ban cho chúng ta ân sủng cứu rỗi của Ngài, ân sủng không tiền bạc hay công sức nào có thể mua được. Ân sủng chỉ có thể tiếp nhận bằng đức tin khi ý thức mình là tội nhân và Chúa Giê-xu đã làm tất cả khi Ngài chịu chết trên thập giá gánh chịu hình phạt thế cho chúng ta.

Một trong bài thánh ca nổi tiếng nhất tại Hoa Kỳ và Anh quốc là bài "Ân Sủng Diệu Kỳ" (Amazing Grace). Tác giả bài thánh ca nầy là John Newton, một người buôn nô lệ tại Anh quốc trong thế kỷ 18. Sau những ngày sống trong tội lỗi và khổ đau, ông đã gặp Chúa, tiếp nhận hồng ân của Chúa và viết lên kinh nghiệm của mình trong bài thánh ca đó như sau. Ông viết:

Ân sủng Chúa, âm thanh sao dịu ngọt,
Cứu độ con người khốn nạn như tôi.
Vốn lầm lạc nay tìm ra lối thoát,
Xưa mù lòa nay chân lý sáng soi!

Chỉ khi nào chúng ý thức tình trạng cùng cực, không lối thoát của mình, ân sủng của Chúa mới có ý nghĩa, nếu không, chúng ta sẽ cứ tiếp tục cậy vào công sức để tìm con đường giải thoát. Mời Bạn đến với Chúa Giê-xu hôm nay, đặt lòng tin nơi Ngài để tiếp nhận ân sủng Đức Chúa Trời đang dành cho Bạn.