Lui Lại Một Giờ

Attention: open in a new window. PDFPrintE-mail

Trong Chúa Nhật đầu Tháng Mười Một nầy, chúng ta vặn đồng hồ lui lại một giờ để trở về với giờ cũ chúng ta đã vặn lên hôm Tháng Ba. Việc thay đổi giờ nầy được áp dụng từ thế chiến thứ nhất để người ta có thể bắt đầu làm việc sớm trong mùa hè vì khoảng thời gian có ánh sáng mặt trời trong mùa hè dài hơn trong mùa thu và mùa đông. Vặn đồng hồ lui tới như vậy là để thích ứng với mùa màng và thời tiết chứ trong thực tế thời gian vẫn y nguyên, không có gì thay đổi. Nói khác đi, chúng ta chỉ có thể thay đổi thì giờ chứ không thể thay đổi thời gian. Thời gian tuy là một cái gì trừu tuợng nhưng lại rất cụ thể trong đời sống: chúng ta nói đến dòng thời gian, dấu vết của thời gian hay níu kéo thời gian. Tất cả những điều nầy cho thấy thời gian là điều ta không thấy nhưng nó chi phối và ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của đời sống chúng ta. Chẳng những vậy còn một yếu tố khác nữa của thời gian ta gọi là vĩnh hằng hay vĩnh cửu tức là tính cách vô hạn của thời gian mà chúng ta phải đối diện.

Trong câu chuyện Phúc Âm tuần trước, chúng tôi nhắc đến yếu tố vĩnh hằng hay vĩnh cửu mà Thiên Chúa đã đặt để trong lòng người. Sâu kín trong tâm hồn, mỗi chúng ta đều có ý thức về cõi vĩnh hằng, về những giá trị trường tồn vĩnh cửu mà ta cần đeo đuổi. Thiên Chúa đặt chúng ta trên cõi đời nầy với những giới hạn về thời gian và không gian, nhưng cũng trong giới hạn đó, số phận đời đời của con người được quyết định. Đường đời chúng ta đi là khoảng thời gian rất ngắn so với cõi vĩnh hằng, nhưng đây là khoảng thời gian quyết định. Trong một chuyến đi nào đó, dài hay ngắn điểm đến của chuyến đi bắt đầu từ chỗ ta định đi đâu và quyết định đi đâu. Lái xe trên xa lộ, ta phải chọn để đi về hướng Bắc hay hướng Nam, hướng Đông hay hướng Tây. Bước lên phi cơ để đi đến một thành phố nào đó, ta phải biết mình lên đúng chuyến bay để đi đến đúng chỗ mình muốn đi. Đời sống có những quyết định để đưa ta đến những bến bờ mà mình định đi thì cũng có những quyết định đưa ta vào cõi vĩnh hằng. Một chọn lựa, một quyết định sai lầm sẽ đưa chúng ta vào cõi trầm luân đời đời. Một quyết định đúng sẽ dẫn chúng ta vào cõi phước lạc đời đời.

Chúa Cứu Thế Giê-xu phán: "Hãy vào cửa hẹp, vì cửa rộng và đường khoảng khoát dẫn đến sự hư mất, kẻ vào đó cũng nhiều, nhưng cửa hẹp và đường chật dẫn đến sự sống, kẻ kiếm được thì ít" (Phúc Âm Ma-thi-ơ 7:13-14). Lời dạy của Chúa cho thấy có hai con đường, hai sự chọn lựa, hai nhóm người và hai kết cuộc. Trước mắt chúng ta có hai cánh cửa: cửa hẹp và cửa rộng. Hẹp và rộng không nói đến kích thước nhưng nói đến tính cách dễ dàng hay khó khăn. Cánh cửa thì hẹp và đường thì chật ngược lại với cánh cửa rộng và đường khoảng khoát, nói đến lối đi dễ dàng. Ai cũng muốn vào cánh cửa rộng và đi con đường khoảng khoát vì vậy Chúa Giê-xu nói, kẻ vào đó cũng nhiều. Trong khi đó, cánh cửa hẹp và con đường chật ít người tìm thấy. Vấn đề quan trọng trong hai cánh cửa, hai nẻo đường là cuối đường có gì. Một bên là hư mất, một bên là sự sống. Hư mất chẳng những nói đến trầm luân, đau khổ nhưng cũng nói đến sự phân cách đời đời giữa Thiên Chúa và con người. Đó mới là điều kinh khủng trong tình trạng hư mất. Ngược lại với hư mất là sống. Sống chẳng những là có hơi thở, sinh hoạt, nhưng sống là giao tiếp với Đấng Tạo Hóa, có mối tương giao với Ngài để kinh nghiệm ý nghĩa của đời sống trên cõi đời nầy và kinh nghiệm hạnh phúc trong cõi vĩnh hằng. Điều quan trọng để có thể thấy cánh cửa hẹp, đi con đường chật là phải tìm cho ra cánh cửa và con đường đó. Con người chúng ta ai cũng muốn đeo đuổi, tìm kiếm những gì dễ dãi cho đời sống, không ai muốn chọn khung cửa hẹp và con đường chật. Nhưng chính trong khung cửa hẹp và con đường chật mà chúng ta khám phá ra rằng, nó sẽ dẫn chúng ta đến sự sống.

Chúa Giê-xu chẳng những bảo chúng ta hãy vào cửa hẹp, Chúa cũng phán: "Ta là con đường, là chân lý, là sự sống." Chúa Giê-xu có thể tuyên bố như vậy vì Ngài là con người vô tội, là Thiên Chúa trong thân xác con người. Chỉ một mình Ngài gánh lấy tội của con người, chịu án phạt thay cho con người, chịu chết và sống lại để cứu rỗi chúng ta. Chỉ một mình Chúa có thể ban cho chúng ta sự sống.

Chúng ta đang nói về thời gian, khoảng thời gian ngắn chúng ta chúng ta sống trên cõi trần nầy mà quyết định sẽ đưa chúng ta vào số phận đời đời. Mỗi ngày chúng ta phải chọn lựa và quyết định nhiều điều và mỗi quyết định đưa chúng ta đến một kết quả hay hậu quả nào đó. Trên đường đời chúng ta đang đi có một chọn lựa quan trọng sẽ quyết định số phận đời đời của chúng ta. Đó là quyết định đi con đường hẹp của Chúa hay con đường rộng của đời. Đường hẹp của Chúa dẫn đến sự sống, đường rộng của đời đưa ta vào cõi hư vong. Chúng ta chọn con đường nào? Thời gian sẽ tiếp tục trôi và sẽ đến một lúc ta sẽ không còn cơ hội để quyết định được nữa. Lời Chúa đến với chúng ta để chúng ta suy nghĩ và quyết định. Bạn quyết định như thế nào?

Mục sư Nguyễn Thỉ
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành