Sống Với Tinh Thần Biết Ơn

Attention: open in a new window. PDFPrintE-mail

Mỗi khi đến lễ Tạ Ơn, hay ý nghĩ sau đây thường đến trong tâm trí chúng ta. Ðó là Lễ Tạ Ơn là để tạ ơn ai và tạ ơn về điều gì?

Lễ Tạ Ơn mà người Hoa Kỳ đã có hơn ba trăm năm nay là để tạ ơn Thiên Chúa. Sau chuyến vượt nguy hiểm đi tìm tự do và sau những ngày đầu vất vả khai khẩn vùng đất mới, khi gặt hái vụ mùa đầu tiên vào cuối tháng 11, những người di dân đầu tiên trên đất Mỹ đã họp nhau lại, tổ chức một bữa ăn đơn sơ để tạ ơn Ðức Chúa Trời. Rồi từ đó cho đến nay. Hơn 350 năm qua, ngày Thứ Năm thứ tư của tháng 11 đã trở thành ngày Lễ Tạ Ơn cho tất cả mọi người dân trong nước. Thật ra, tất cả mọi người dân trên đất nước này, dù thuộc chủng tộc nào cũng đều là những người di dân đã thụ ơn dìu dắt, che chở, quan phòng của Thiên Chúa. Tất cả mọi người, kể cả quý vị và tôi đều mang ơn Thiên Chúa là Ðức Chúa Trời. Ngài đã dìu dắt, bảo vệ, gìn giữ và cũng đã cung cấp cho chúng ta mọi điều cần yếu trong đời sống. Dù chúng ta thấy như những gì ta có hôm nay là do chính tay mình tạo ra nhưng nghĩ cho cùng, nếu Chúa không ban cho chúng ta sự sống, sức khỏe, khả năng, tự do và cơ hội thì có cố gắng đến đâu chúng ta cũng không làm gì được.

Còn câu hỏi thứ hai, chúng ta tạ ơn Chúa về điều gì? Có lẽ chúng ta nghĩ: Những người làm ăn thành công, buôn bán phát đạt, con cháu đầy đàn, gia đình bình an hạnh phúc thì mới có lý do để tạ ơn Chúa, còn tôi, đau ốm, tai nạn, thất bại tràn đến suốt năm, làm ngày nào chỉ đủ ăn ngày ấy, vợ chồng rầy rà nhau hằng ngày, con cái thì bướng bỉnh, ngỗ nghịch, có gì là hạnh phúc vui vẻ đâu mà cảm tạ Chúa? Mới nghe qua chúng ta thấy nói như vậy cũng đúng, đời sống bận rộn vất vả, đầy dẫy lo lắng có gì vui vẻ đâu mà tạ ơn Chúa! Nhưng chúng ta hãy nghĩ lại, dù cho có đau ốm, tai nạn và thất bại đi nữa nhưng so với ngày ta mới đặt chân đến đất nước này, so với hoàn cảnh sống của những người còn ở quê nhà, với những tiện nghi những cơ hội học hành và nhất là tự do mà ta đang được hưởng, chúng ta phải cúi đầu cảm tạ Thiên Chúa.

Ðể thấy rõ ý nghĩa của lòng biết ơn Thiên Chúa chúng tôi xin chia sẻ với quý vị câu chuyện thật sau đây:

Ngày mai là Lễ Tạ Ơn, hôm nay chị Vân còn phải đi làm một ngày nữa rồi mới được một cuối tuần dài nghỉ ngơi với gia đình. Ngồi trên xe, giữa Freeway đông đúc, nhộn nhịp nhưng chị thấy thật là cô đơn. Chị nghĩ: Mai là Lễ Tạ Ơn rồi nhưng năm nay mình có ơn phước gì để cảm tạ Chúa đâu! Người chồng yêu dấu của chị, sau bảy tháng vật vã với chứng ung thư phổi đã qua đời vào hôm cuối tháng Ba. Hai đứa con ở tuổi thiếu niên của chị lúc nào cũng chỉ biết có bạn bè, nói chuyện điện thoại với bạn, đi chơi với bạn, chúng nó chẳng biết làm gì, nói gì để an ủi mẹ. Gia đình chồng thì cũng hầu như quên chị rồi. Những tháng đầu khi chồng chị mới chết họ còn liên lạc thăm hỏi, nhưng dần dần rồi ai lo việc nấy, cuộc sống trở lại bình thường cho mọi người, ngoại trừ chị. Mỗi ngày, mỗi đêm chị vẫn phải tranh đấu với nỗi cô đơn kinh khiếp, phải vươn lên trên nỗi đau nỗi khổ của mình để đi làm nuôi con, phải cố gắng can đảm để làm gương cho con.

Mỗi lần đến ngày lễ hay dịp đặc biệt là chị khổ sở vô cùng, bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu nhung nhớ dày vò tâm hồn cô đơn của chị. Gần hai mươi năm lập gia đình, đây là lễ Tạ Ơn đầu tiên chị Vân không có chồng bên cạnh. Chị suy nghĩ không biết có nên nấu gì hay làm gì không. Nếu không làm thì tội cho con mà làm thì tội cho chị.

Chị Vân đang vừa lái xe vừa suy nghĩ lan man thì xe chị bị nổ lốp. May là nhờ kẹt xe không chạy mau nên xe không bị mất thăng bằng và không đụng vào ai. Chị Vân lầm thầm: “Nếu còn anh Thanh chăm sóc xe cộ thì mình đâu có bị bể bánh xe giữa đường như vầy!” Chán nản, chị ra khỏi Freeway và lết vào cây xăng gần nhất. May cho chị, đó cũng là chổ sửa xe. Chị Vân ngại ngùng khi phải bước vào cái thế giới xa lạ của những người thợ máy, nơi mà từ trước đến giờ chị chưa bao giờ bước vào. Một người thợ hăng hái giải thích cho chị nghe về các loại bánh xe khác nhau để chị muốn chọn loại nào tùy ý. Chị không biết gì nhưng cũng gật đầu làm như hiểu hết mọi lời anh thợ máy nói. Nhưng khi thấy chị có vẻ ngơ ngác, không hiểu gì bao nhiêu, anh thợ máy nói: “Thôi, chị vào quán kia uống nước chờ chừng 30 phút là xe sửa xong!” Chị Vân đi về hướng quán ăn, thầm than trong lòng: “Chúa ơi, nếu anh Thanh còn thì con đâu có vất vả như vầy!”

Vừa lúc đó chị thấy một người đàn bà trẻ, một tay dắt đứa con nhỏ, tay kia đẩy một chiếc xe trong có một đứa bé nhỏ hơn. Chị bước lại giúp ba mẹ con bước lên hiên tiệm ăn. Người đàn bà trẻ cho biết cô chờ người nhà đến đón đi bác sĩ. Hai người đứng một lát, người đàn bà trẻ hỏi: “Chị có gia đình không?” Chị Vân đáp: “Có, nhưng chồng chị bị bệnh chết gần một năm nay rồi!” Chị Vân nghĩ thiếu phụ trẻ sẽ nói vài lời an ủi, nhưng không, cô hỏi: “Anh chị sống với nhau được bao nhiêu năm?” “Mười tám năm!” Thiếu phụ kia lại hỏi? “Anh có yêu chị không? “Có, yêu nhiều lắm!” Chị Vân đang ngạc nhiên thì người đàn bà trẻ hỏi dồn: “Chị có yêu anh không?” Chị Vân đáp giọng thật buồn: “Có, bởi vậy bây giờ chị mới khổ, gần cả năm nay chị như người dở chết dở sống!” Người đàn bà trẻ lại hỏi: “Anh chị có con cái gì không? Có hai đứa, đứa lớn 16 tuổi, đứa nhỏ 14.” Người đàn bà trẻ nói: “Chị được sống 18 năm hạnh phúc với anh, bây giờ còn có hai đứa con bên cạnh. Em nói thật với chị, chị được phước hơn bao nhiêu người đó! Như em đây, chồng em ở với em chưa được 4 năm thì bỏ em đi theo người khác. Trước khi bỏ đi còn gây gổ, mắng chửi, đánh đập em rồi lấy hết tiền của em nữa. Bây giờ em với hai đứa con nhỏ không biết làm sao đi làm để mà nuôi con…”

Lời klể của thiếu phụ trẻ làm chị Vân thấy mình thật là người có phước. Ðúng như cô nói, dù sao chị cũng còn may mắn hơn bao nhiêu người, được hưởng tình yêu trọn vẹn của chồng trong gần hai mươi năm. Anh ra đi để lại cho chị bao nhiêu kỷ niệm đẹp với hai đứa con đã lớn. Không những thế, chị còn  có một ngôi nhà khang trang để ở, có công ăn việc làm, có cha mẹ, anh chị em ở gần, nhất là chị không phải mang niềm đau của người bị tình phụ. Và quý hơn nữa, chị còn có Chúa, có những anh chị em trong đại gia đình của Chúa.

Có lẽ quý vị đang nghĩ: đời sống mình nhọc nhằn, vất vả quá, đầy những buồn phiền, lo lắng, có gì để cảm tạ Chúa đâu. Chúng ta hãy nghĩ đến những người kém may mắn hơn để thấy những ơn phước lớn lao Chúa đã ban cho chúng ta. Trong Mùa Tạ Ơn này thay vì nghĩ đến những gì mình không có hay những gì mình đã mất, chúng ta hãy nghĩ đến những gì mình đang có trong tầm tay và những gì mình đã được hưởng trong những năm tháng  qua để sống với tinh thần biết ơn Chúa. Có người đã nói: “Chúng ta không cần phải có nhiều hơn mới cảm tạ Chúa nhưng cần phải cảm tạ Chúa nhiều hơn!” Hãy nghĩ đến những người thân yêu chúng ta đang có, người chồng, người vợ, những đứa con đang ở gần bên ta, tuy những người đó không toàn hảo như ta mong muốn nhưng đó là những người thương yêu ta, lo lắng cho ta và đó là những người Chúa mang đến trong cuộc đời ta để đời sống ta thêm ý nghĩa. Hãy sống với tinh thần biết ơn Chúa và cảm tạ Ngài không chỉ trong ngày Lễ Tạ Ơn mà mỗi ngày trong cuộc sống!

Minh Nguyên
Chương Trình Phát Thanh Tin Lành