Một Giáng Sinh Tưởng Đã Mất

Attention: open in a new window. PDFPrintE-mail

Ngày mai là lễ Giáng Sinh, Giáng Sinh năm 1975, nhưng một chàng sinh viên đại học cô đơn đi lang thang trên đường phố Philadelphia. Ba tuần trước đó, mẹ anh viết thư cho biết cha mẹ không thể giúp anh về thăm nhà Giáng Sinh năm nay. Công việc làm ăn của cha anh đang gặp khó khăn nên không có tiền mua vé máy bay cho anh. Và như thế có nghĩa là William Lambert, sinh viên năm thứ nhất đại học, sẽ phải ở lại trong trường suốt mùa Giáng Sinh. Kỳ nghỉ mùa đông năm nay là kinh nghiệm buồn nhất đối với William. Hai tuần trước đây, ngoại trừ những sinh viên ngoại quốc, hầu hết đám bạn nội trú của anh đều đã hăng hái xách hành lý lên đường về với gia đình. Họ vui vẻ kể cho nhau nghe nào là cha mẹ đang trông chờ, họ sẽ được thưởng thức những món ăn đặc biệt do mẹ nấu. Nhìn các bạn thu xếp hành trang, William thấy như mình là người đau khổ nhất trên trần gian. Niềm đau của anh như càng sâu đậm hơn trong cái lạnh của buổi sáng trước ngày Giáng Sinh. Anh thầm nghĩ, hình như Chúa cũng không biết là mình còn sống. Nếu Chúa là Đấng yêu thương, sao Ngài không giúp mình được về với gia đình? Thắc mắc của anh không có câu trả lời. Quá buồn chán, William đón xe buýt đi xuống phố, mong sẽ tìm được một điều gì đó khả dĩ giúp anh bớt cô đơn. Trời lạnh buốt, anh kéo cao cổ áo và đi dọc theo những đường phố trang hoàng rực rỡ. Đám đông qua lại cười nói vui vẻ làm anh nhớ những người bạn ở tỉnh nhà. Anh nghĩ đến bữa ăn truyền thống mà mẹ vẫn nấu hằng năm, nghĩ đến giây phút cả gia đình ngồi bên cây Noel, và anh mơ ước được có mặt với gia đình trong giờ phút thiêng liêng đó.

Trong ví của William có tờ giấy bạc 50 đô-la mới tinh, đó là quà Giáng Sinh cha mẹ gởi cho anh. Anh biết cha mẹ phải hy sinh nhiều để cho anh món quà đặc biệt như vậy. Món quà kèm với tấm thiệp đầy yêu thương, cha mẹ anh viết: Con dùng tiền này mua một món quà đặc biệt con nhé! Nhưng bây giờ anh chẳng muốn mua gì cả. William đi lang thang suốt ngày hôm đó, anh vào hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhưng chẳng mua gì. Chen chân với đám đông hình như cũng giúp anh bớt cô đơn phần nào. Đi đến chiều tối, tự nhiên anh chú ý đến một cửa hàng bán đồ chơi. Trong tủ kính chưng bày một chiếc xe lửa chạy vòng quanh một thành phố nhỏ. Phía trước cửa hàng có một cậu bé con khoảng chín, mười tuổi, đứng dán mắt vào mặt kính, theo dõi con tàu chạy trong tủ, cậu bé như bị thôi miên, không để ý gì đến sự việc chung quanh. William bỗng nhớ lại hồi còn nhỏ, tại thành phố Boise, Idaho cũng có một tiệm bán đồ chơi, và anh nhớ mình cũng thường đứng dán mắt nhìn, mơ ước được có chiếc xe lửa bày trong tủ kính. Lúc đó William biết cha mẹ không thể nào mua một món đồ chơi đắt tiền như thế, nhưng anh vẫn thầm mong có một phép lạ nào đó xảy ra, và anh sẽ có được chiếc xe lửa mà anh mơ ước... nhưng phép lạ đã chẳng bao giờ xảy ra. Cậu bé con đứng nhìn chiếc xe lửa trong tủ kính một lát rồi bỏ đi, đi được vài bước còn cố quay đầu nhìn lại một lần nữa. William chợt nghĩ: "Sao mình không giúp thằng bé này?" Rồi anh chạy theo đứa bé, vỗ nhẹ lên vai nó và nói:

-Chào em, anh tên là William.

Đứa bé đáp:

-Em là David.

William nói tiếp:

-Chiếc xe lửa đó đẹp quá hả!

-Dạ, đó là chiếc xe lửa đẹp nhất mà em thấy từ trước đến giờ.

William hỏi:

-Em muốn có chiếc xe lửa đó không?

David mở to mắt nhìn và nói:

-Em chẳng bao giờ có được món đồ chơi như vậy đâu. Gia đình em... Mẹ em nghèo lắm, không có tiền để mua đâu!

William nắm tay David dẫn trở lại tiệm đồ chơi và nói:

-Em đi với anh!

William biết rằng lòng tốt của mình có thể bị hiểu lầm, nhưng anh biết anh chẳng có ý làm gì hại David. Thật ra, đây là quyết định đẹp nhất, không ích kỷ nhất, trong cả cuộc đời anh. Anh không thể nào trẻ lại để làm một đứa bé, nhưng anh có thể làm cho giấc mơ của một đứa bé trở thành sự thật. Hai người bước vào tiệm, người bán hàng hỏi anh cần gì. William hỏi:

-Cái xe lửa chưng trong tủ đó bao nhiêu tiền?

Người bán hàng trả lời:

-Chắc khoảng 50 đồng, để tôi coi lại xem.

Vài phút sau người bán hàng trở lại, nói:

-Chiếc xe lửa đó giá $46.95, rẻ lắm, đáng lắm.

William trả lời:

-Được, tôi muốn mua chiếc xe đó.

Người bán hàng đi vào phòng phía sau để lấy hàng ra cho khách. Em David sung sướng hỏi người bạn mới:

-Anh mua cho em thật sao? Anh mua xe lửa đó cho em hả, riêng cho em hả?

William vỗ nhẹ lên vai đứa bé, mỉm cười không nói. David lại nói:

-Nhà em ở gần, anh muốn đến gặp mẹ em không? Mẹ em dễ thương lắm, em muốn mẹ em gặp anh!

Khi William trả tiền xong, David nói giọng vui mừng:

-Anh đi với em nhen, em muốn khoe với mẹ em!

Rồi bước đi mau. William ôm thùng quà cố đi nhanh cho kịp đứa bé. Đi một quãng ngắn thì đến một căn phố cho thuê, xây bằng gạch đã cũ. David chạy lên tầng lầu, gõ cửa căn số 201. Một thiếu phụ khoảng hơn ba mươi tuổi ra mở cửa. David nói:

-Mẹ ơi, đây là anh bạn mới của con, anh mua cho con chiếc xe lửa này, anh vào nhà mình một chút được không mẹ?

William cố hạ cái thùng thấp xuống để nhìn thấy người đàn bà. Anh chào bà và giới thiệu tên mình. Anh nói:

-Tôi mong là bà không phiền, tôi thấy David đứng nhìn chiếc xe lửa trong cửa tiệm, có vẻ thích lắm. Nếu bà cho phép cháu nhận món quà này thì tôi vui lắm.

Người đàn bà nói:

-Vâng, mời cậu vào, tôi là Pauline, xin lỗi, tôi đang nấu bếp nên lôi thôi quá, ít khi nào con tôi dẫn khách lạ về nhà bất ngờ như vầy.

William nói:

-Dạ, tôi không ở lại lâu đâu, tôi chỉ giúp David đem quà về thôi.

Mẹ David nhìn thấy ánh mắt hiền lành của William liền nói:

-Không, mời cậu vào, đừng ngại gì cả!

Lời nói và vẻ dịu dàng thân mật của người đàn bà khiến William nghĩ đến mẹ của mình, khi anh dẫn người lạ về nhà, mẹ anh cũng tiếp đón ân cần như vậy. Bà Pauline mời anh ngồi. William bỏ bớt chiếc áo choàng và chiếc mũ đội đầu, quan sát đồ bày biện trong nhà, anh thấy gia đình này thật khiêm nhường. Mọi vật trong nhà đều sạch sẽ, ngăn nắp nhưng rất giản dị. Trong lò sưởi tiếng củi cháy lách tách, một quyển Kinh Thánh đặt trên cái bàn nhỏ. Trong góc phòng khách có một cây Giáng sinh nhỏ, trang hoàng những dây nơ đỏ và xâu chuỗi bắp rang màu trắng. Dưới cây Noel chẳng có một gói quà nào. Bé David chạy đến nắm tay anh nói:

-Mời anh vào xem phòng của em!

Căn phòng nhỏ thật ngăn nắp, trên đầu tủ có vài chiếc xe lửa nhỏ. David khoe là chính em ráp những chiếc xe lửa đó.

Trong khi hai người nói chuyện, mẹ David vào nói:

-Nhân tiện cậu đến đây tối nay, mời cậu ăn Noel với gia đình chúng tôi, thật ra chỉ có hai mẹ con tôi, bây giờ có cậu thêm nữa thì vui quá.

William đi vào phòng ăn, mùi thức ăn quen thuộc, cũng là những món mẹ anh thường nấu vào dịp Giáng Sinh nên anh vui vẻ nhận lời. Trước khi ăn, bà Pauline nói:

-Trước khi ăn chúng tôi xin phép cầu nguyện cảm tạ Chúa, vì mẹ con chúng tôi là người tin Chúa.

William vui mừng nói:

-Ồ, vậy sao? Tôi cũng mới tin Chúa, tôi tin Chúa qua các bạn ở trong đại học hôm tháng trước đây, tôi vẫn còn nhiều điều cần học hỏi.

Ba người cúi đầu cầu nguyện, Bà Pauline cảm tạ Chúa về thức ăn và cảm tạ Chúa đã ban Con của Ngài xuống trần gian. Trong bữa ăn, bà cho biết chồng bà mất đã năm năm, trong một trận chiến tại Việt Nam. Từ khi chồng chết, bà muốn dời về sống gần cha mẹ nhưng không được. William hỏi:

-Sao bà không về thăm gia đình nhân lễ Giáng Sinh?

Bà nói:

-Mẹ con tôi không có tiền mua vé máy bay!

William ân hận sao mình lại hỏi như thế và cho biết anh cũng không về thăm nhà được vì không có tiền mua vé máy bay. Mẹ em David liền nói:

-Vậy là Chúa muốn anh dự Giáng Sinh với gia đình chúng tôi đó!

William gật đầu:

-Vâng tôi cũng nghĩ vậy.

Sau bữa ăn tối, William giúp bé David ráp chiếc xe lửa mới. Ráp xong, anh bảo David cho nó chạy. Mắt cậu bé sáng lên theo dõi chiếc xe lửa chạy trên con đường rầy quanh co. Nhìn ánh mắt vui thỏa của cậu bé, William biết số tiền anh dùng mua quà cho bé chiều nay thật đáng. Trong lòng anh tràn ngập một niềm vui khó tả, vui vì biết mình đã đem niềm vui đến cho một đứa bé nghèo trong đêm Giáng Sinh. Thấy đã khuya, William xin phép từ giã bà Pauline để trở lại trường. Bé David nghe vậy bảo anh chờ một chút rồi chạy vào phòng. Anh William mặc áo, đội mũ, chuẩn bị ra về, anh thấy bà Pauline rơm rớm nước mắt. Bà nói:

-Cậu biết không, suốt cả tháng nay tôi cầu nguyện xin Chúa cho tôi có thể mua chiếc xe lửa ngoài tiệm làm quà cho David. Món quà cậu tặng hôm nay không chỉ cho David mà cũng là cho tôi nữa. Lòng tốt của cậu chính là Chúa nhậm lời cầu xin của tôi.

William chưa kịp nói gì thì bé David chạy ra, đưa cho anh một cái hộp nhỏ, và nói:

-Chúc mừng Giáng Sinh anh William!

William mở ra thì thấy đó là chiếc xe lửa nhỏ để trên tủ mà David khoe với anh lúc nãy. David nói:

-Quà này không bằng của anh cho em nhưng ít ra mình mỗi người được một chiếc xe lửa mới trong mùa Giáng Sinh này.

William ôm David, cảm ơn, rồi từ giã hai mẹ con. Tự nhiên anh thấy buồn lạ lùng, anh biết rằng chắc chẳng bao giờ anh gặp lại gia đình này. Hai mẹ con cảm ơn anh đã tặng quà, nhưng anh là người biết ơn họ.

Trên đường ra trạm xe buýt, nghĩ lại những việc vừa xảy ra, William thấy Giáng Sinh năm nay thế mà lại có một ý nghĩa đặc biệt với anh hơn những Giáng Sinh trước. Lời Chúa Giê-xu dạy mà anh đã học từ nhỏ như vang vọng bên tai anh, và anh nghĩ: Thật đúng, "ban cho có phước hơn là nhận lãnh." Ngồi trên xe buýt, William suy nghĩ và thấy sự dẫn dắt diệu kỳ của Chúa: ba người với ba nan đề, ba mơ ước khác nhau: bé David mơ ước một đồ chơi quá tầm tay, bà Pauline mong ước mua được món quà đặc biệt cho đứa con không cha, và anh, cô đơn, mơ ước có một mái ấm gia đình để về trong đêm Giáng Sinh. Và mơ ước của cả ba người đều được đáp ứng. Phải chăng đó là sự quan phòng của Thiên Chúa đối với con dân Ngài? Đúng rồi, Chúa biết, Chúa nghe và Ngài đã đáp lời cầu xin. Về đến khu cư xá yên tĩnh, William bước nhẹ về phòng và lầm thầm: "Chúa ơi, con xin chúc mừng sinh nhật Chúa!"

Phỏng dịch Christmas Lost and Found của Danae Dobson